Chương 71

Lại Đây Cho Ông Hôn Một Cái

10.423 chữ

02-02-2023

Đây là lần đầu tiên Tạ Du giận dỗi Phó Đình Sâm, chỉ mình Tạ Du.

Sau khi Phó Đình Sâm tiếp quản công ty thì có nhiều bữa tiệc xã giao hơn, công-voa cũng dần chuyển giao cho Hoắc Nhất Phàm, anh định bụng tham gia trận đua cuối rồi sẽ giải nghệ.

Sau khi kết thúc trận đấu thì bị thương.

Thời tiết đã vốn rét cóng, xe trượt lên một khối băng, nhất thời anh không kịp hãm phanh tông vào lan can phòng hộ, đầu xe cũng vì thế mà biến dạng.

Sau khi Tạ Du nhận được tin liền lo lắng không yên chạy qua, thấy chân anh bị bó thạch cao, nước mắt lập tức rơi tí tách.

Phó Đình Sâm vẫn vô tâm vô phế cười, xoa xoa tóc cô, “Vết thương nhỏ thôi.

Vết thương không coi là nghiêm trọng, nhưng Lê Minh kiên quyết bó thạch cao cho anh, giờ mới trông thê thảm như này.

Tạ Du sao biết được cái này, cô chỉ biết bó thạch cao thì rất nghiêm trọng, không thể đứng dậy đi lại được!

Cô giận anh, cũng tự trách mình, rõ là đã dặn đi dặn lại là không cho phép huấn luyện bên ngoài, trước trận đua Phó Đình Sâm vẫn rất nghe lời, chỉ luôn huấn luyện trong nhà, nhưng không nghĩ rằng thi đấu xong cô chưa kịp dặn dò gì đã xảy ra loại chuyện này.

Phó ĐÌnh Sâm biết mình đuối lý, sờ sờ mũi, ôm người vào lòng dịu dàng dỗ dành.

Tạ Du không phải người sẽ cố ý gây sự, nhưng thấy anh không thèm để ý đến cơ thể mình thì trong lòng vừa tức vừa bực, quyết định phải cho anh bài học nhớ đời, tối hôm đó từ viện về, Tạ Du ôm chăn gối trong phòng ngủ ném lên chiếc sofa rộng rãi.

“Anh ngủ ở đây.

Phó Đình Sâm treo chân chơi game nghiêng đầu nhìn tấm chăn bị ném ra, ánh mắt thoáng chút nghi hoặc, anh sớm đã trèo từ đất lên giường rồi, sao bị thương chân về lại về điểm xuất phát ngủ sô pha rồi?

Phó Đình Sâm bỏ điện thoại xuống, nắm tay Tạ Du lắc lắc, “Nhuyễn Nhuyễn, chân anh bị thương mà, em nỡ để anh ngủ sô pha à?”

Thời gian hơn ba năm anh trưởng thành rất nhiều, từ một chàng thiếu niên nóng nảy đến một người đàn ông cao ngạo, nhưng Tạ Du biết dòng máu chảy trong người vẫn sục sôi, chẳng qua là vì áp lực tiếp quản công ty học cách kìm nó lại.

Người đàn ông hơi ngửa đầu, đôi mắt hoa đào lấp lánh chăm chú nhìn cô, lộ ra vài phần vô tội.

Anh đã quen dùng mặt mê hoặc Tạ Du, không ít lần lừa cô làm chuyện xấu hổ đều phải dựa vào khuôn mặt này, nhưng lần này lại không hiệu nghiệm.

Tạ du khó khăn rời mắt khỏi khuôn mặt anh, không nỡ rút tay bị anh kéo ra, giọng điệu bất giác dịu lại, “Tự anh kiểm điểm lại đi.

Phó Đình Sâm thuận tiện lần lên trên, ôm lấy eo cô, hai má dán lên phần bụng mềm mại của cô cọ cọ, “Nhuyễn Nhuyễn, phòng khách lạnh lắm, sô pha còn cứng nữa.

Ban đầu vốn vì hành động của anh hoàn toàn làm dao động trái tim Tạ Du lại nghe thấy những lời này liền lập tức tỉnh táo lại.

Thiết bị sưởi ấm ở Đế Cảnh Lam Loan rất tốt, trong nhà mùa đông mà áo ngủ mùa hè cũng sẽ không lạnh, sô pha cũng là mới đổi, thỉnh thoảng cô ngồi ở sô pha chờ anh về, cũng chẳng phải cô chưa từng ngủ qua, cũng không kém gì giường cả, sao anh lại nói nhảm thế được!

Phó Đình Sâm cứ ôm lấy vòng eo mềm mại của cô chẳng buông, “Vậy nhỡ tối em sợ quá lại chui vào tủ ngủ thì sao giờ?”

Những khi Phó ĐÌnh Sâm ra ngoài xã giao Tạ Du ngủ trên sô pha cũng chỉ vì không dám ngủ trên giường một mình, nghe anh nói thế, cô không chút lo lắng bác bỏ, “Bây giờ em không sợ nữa rồi!”

Lời nói dối này chẳng có tí kỹ thuật nào, Phó Đình Sâm nhếch môi cười, “Tôi hôm kia anh về muộn, là ai ôm anh nói sợ hửm?”

Tạ Du bối rối thoát khỏi anh, nói không rồi kiên quyết giữ vững lập trường của mình, “Tự anh kiểm điểm mấy hôm đi, nào biết sai mới được về phòng.

Đêm.

Tạ Du chỉnh sửa báo cáo thí nghiệm, tắm rửa xong thì ra ngoài, chợt nghe thấy Phó ĐÌnh Sâm gõ cửa, “Nhuyễn Nhuyễn, anh tự kiểm điểm rồi, anh biết sai rồi.

“Sai ở đâu?” Cô vừa lau tóc vừa đến gần cửa hé ra một khe hở, nghe anh nói lỗi sai của mình, thấy cái chân bó bột của anh, cắn môi hạ mắt nghĩ, nếu câu trả lời của anh khiến cô vừa lòng cũng không nhất định phải đuổi anh ra ngoài ngủ.

Phó Đình Sâm: “”

Anh sao biết được mình sai ở đâu chứ?!

Tạ Du chưa bao giờ nổi giận với anh, đây là lần đầu, trước kia chỉ cần anh dỗ cô, cô liền vui vẻ ngay, nhưng bây giờ anh hoàn toàn lơ mơ, nào biết được Tạ Du lại sẽ truy hỏi kỹ thế chứ.

Lần đầu dỗ bạn gái giận dỗi, làm gì có kinh nghiệm, anh sờ sờ mũi, “Do anh ra ngoài uống nhiều rượu? Sau này anh sẽ ít xã giao hơn, tối đến tranh thủ về nhà sớm một chút.

“Rầm ——” Tiếng đóng cửa thật mạnh ngăn âm thanh của anh ở bên ngoài, Tạ Du hừ lạnh, “Ban đêm tự anh nằm trên sô pha từ từ mà nghĩ đi!”

Phó Đình Sâm bị chặn ngoài cửa cảm thấy vô cùng mới lạ, đây vẫn là lần đầu tiểu nha đầu nổi giận với anh, giận mà cũng đáng yêu thế chứ, còn biết lấy chăn gối cho anh, có điều nghĩ đến chuyện đêm nay không thể ôm tiểu nha đầu ngủ, gãi gãi đầu, ngồi trên sô pha hỏi Baidu.

Tạ Du không nghe thấy tiếng động bên ngoài, nằm trên giường trống không nhất thời thấy bơ vơ.

Thói quen đáng sợ vậy đấy, ba năm rồi, cô đã quen có anh ngủ cùng, từ sô pha phòng khách đến sàn phòng ngủ, lại đến bên cạnh cô.

Một đứa con cưng của trời vì cô mà ngủ sô pha, không một lời oán thán, không phải chỉ vài tháng mà là một hai năm.

Một người vì cô mà làm đến nước này, trong thâm tâm cô cảm thấy vui vẻ, nhưng mình lại làm quá ít cho anh.

Trong phòng đều là mùi hương của cô và anh, trong tủ quần áo mỗi người một nửa, phòng để đồ cũng có không ít đồ của anh, thời gian ba năm anh từng chút từng chút lấp đầy không gian của cô.

Trên gối cô vẫn lưu mùi hương của anh, Tạ Du vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào gối, suy nghĩ xem có phải mình đã quá đáng rồi không, nghĩ mãi rồi dần ngủ thiếp đi.

Ấm áp sớm đã thành thói quen không có bên người, cô ngủ cũng không ngon giấc, đến nửa đêm ngửi thấy mùi chanh thơm mát quen thuộc, trong cơn mê man cảm thấy khóe môi mình được dịu dàng hôn lên, lúc này mới mơ màng túm góc áo của người bên cạnh say giấc.

Hôm sau thức dậy, bên cạnh lạnh tanh, cô ôm chăn ngồi dậy tỉnh táo một chút, ý thức dần quay về, cô nghĩ đến nụ hôn quen thuộc trong lúc mơ màng tối qua, nhanh chân nhanh tay mở cửa ra.

Thấy Phó Đình Sâm treo một chân xem điện thoại trên sô pha, bữa sáng trên bàn đã được dọn sẵn.

Người trên sô pha nghe thấy tiếng động thì nhìn qua, cười thành tiếng chào hỏi, “Tối hôm qua ngủ ngon chứ?”

Tạ Du không nhìn ra sự khác thường nào trên mặt anh, làm ra vẻ lạnh lùng hừ nhẹ, “Ngon lắm.

Con ngươi Phó Đình Sâm lóe lên tia gian xảo, tối qua gọi anh Tiểu Phó, sáng sớm còn túm chặt lấy góc áo của anh chẳng buông đấy, giờ lại còn làm bộ lạnh nhạt đồ.

Cái thứ vô lương tâm.

Hai người ăn sáng xong, Tạ Du về trường, tiệc nguyên đán sắp bắt đầu, ngày hôm nay là buổi diễn tập cuối cùng, vì học sinh trường sẽ phá lệ xem trọng, tất cả các tiết mục năm nay đều phải duyệt qua một lần.

Phó Đình Sâm không thể lái xe, Tạ Du lôi siêu xe của mình ra chở Phó Đình Sâm, cũng để chuẩn bị nạng, khi Tạ Du lấy nạng trong xe ra, Phó Đình Sâm sa sầm mặt.

Loại hành động này cũng với chuyện nói đàn ông “bất lực” đều khiến người ta không thể chịu nổi!

Trước sự kiên quyết của Tạ Du, Phó Đình Sâm đành chống nạng, tay kia cầm kẹo bông mà Tạ Du dụ anh mua, giận dỗi chầm chậm bay đi trên đường đến trường.

Tạ Du vào hội trường tập luyện, anh nhân tiện về trường giải quyết hạng mục kinh doanh, hai người không đi cùng nhau.

Tối đến, tiệc nguyên đán bắt đầu.

Phó Đình Sâm bận chuyện xong liền vào hội trường, khuôn mặt này của anh năm nào cũng leo lên đầu trang diễn đàn trường, mọi người đa số đều biết, tìm bừa một chỗ ngồi xuống.

Tiết mục độc tấu bale của Tạ Du được sắp xếp gần cuối, đến khi mí mắt Phó Đình Sâm bắt đầu đánh nhau thì Tạ Du xuất hiện với một thân áo bale lông vũ trắng toát.

Thính phòng vang lên tiếng xôn xao không nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Tạ Du – đệ tử được Kiều Chỉ thu nhận công khai biểu diễn, đối mặt với mấy máy quy phim đen xì cũng với mấy nghìn người xem trong khán phòng, lòng cô không khỏi rụt rè.

Cô lướt mắt nhìn cả khán phòng, liếc mắt một cái đã thấy Phó Đình Sâm, mím môi cười, trái tim hoảng loạn bình tĩnh lại, có anh ở đây, cô còn sợ gì nữa chứ.

Đến khi âm nhạc vang lên, Phó Đình Sâm chống nạng dựa vào dựng máy quay phim dưới sân khấu, điệu nhảy này như nhảy vì anh,bất giác trong dáng múa của cô nhuộm lên sự vui mừng, mến mộ.

Khi thiên nga ngủ lúc cuối, khóe môi cô mang theo mj cười, hai mắt sáng trong nhìn người đàn ông dưới sân khấu tối đen, mãi đến khi ngọn đèn dần tắt.

Trong trường có không ít fan CP của hai người, từ ánh mắt giao nhau từ trên sân khấu dưới khán đài, đến cuối cùng trong mắt hai người chỉ có nhau, từng chi tiết đều bị ghi lại, thậm chí có người còn bệnh nghề nghiệp cầm bút viết tiểu thuyết.

Mà khiPĐình Sâm thấy vòng eo mềm mại của Tạ Du nằm trên sân khấu, yết hầu khẽ cuộn một cái, làm gì có người đàn ông nào có thể chịu đựng được cảnh tượng cô gái mình thích tràn đầy tình cảm dâng cho anh.

Giữa dám người vỗ tay, anh không nhịn được vào hậu trường, kéo Tạ Du vào vách ngăn, chắn gió cho cô, ngón tay đo vòng eo thon nhỏ của cô, thở dài, sao chỗ này có thể mềm mại vậy chứ.

Anh cọ cọ chóp mũi của cô, không kìm nổi mà hôn len môi Tạ Du vẫn đang thở hổn hển, đè giọng, “Nhuyễn Nhuyễn, tối đừng khóa cửa được không? Phòng khách lạnh lắm.

Tạ Du bị anh ôm vào, chưa cảm thấy tí lạnh nào, con ngươi trong suốt vui vẻ nheo lại, đời còn dài thế mà, hà cớ gì cô lại giận anh vì chút chuyện nhỏ ấy chứ.

Nếu anh không biết sao cô tức giận, cô có thể đơn giản là nói rõ ra, cô đã thấy không ít những đôi tình nhân vì một cái không nói không rằng mà lỡ mất nhau, cũng không hy vọng chuyện như vậy có thể xảy ra trên người họ.

Tạ Du cầm ngón tay anh đặt ở rìa môi, “Em là giận anh không biết quý trọng cơ thể mình, ở bệnh viện anh bày ra bộ dáng không sao cả khiến em rất lo lắng cho anh không biết sẽ có lần sau hay không, vết thương lần này không nghiêm trọng, nhưng nếu anh không quý trọng mình, lần sau thì sao?”

Bàn tay đặt sau thắt lưng cô của Phó Đình Sâm khựng lại, anh không nghĩ đến Tạ Du tức giận là chuyện này, nghe cô tựa trên vai nói không ngừng, anh bất giác cười, bạn gái có tức giận cũng đáng yêu sao lại rơi trên đầu anh chứ?!

Chỉ giận một đêm rồi không nhịn được mà tha thứ cho anh, khiến anh thật sự muốn nạt cô.

Tạ Du nói, Phó Đình Sâm chăm chú nghe, đến khi cô nói xong, anh cắn vành tai cô, rồi thổi nhẹ, “Vâng, anh nhớ kĩ rồi, còn gì phải dặn dò nữa không? Vợ yêu.

Hai tiếng “vợ yêu” khiến Tạ Du hoàn toàn tức giận, thay quần áo trong phòng thay đồ xong, cơm nước xong đến khi về nhà cũng chẳng nèm nói nửa chữ với Phó Đình Sâm.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!